Tình yêu thời công nghệ
Tình yêu thời công nghệ
Anh và chị thân nhau lắm, hợp nhau kinh khủng. Luôn luôn thấu hiểu, luôn luôn lắng nghe, để rồi cái buồn cứ gặm nhấm nhau, nhâm nhi từng nỗi nhớ, ngơ ngẩn phương trời xa, người ấy đang làm gì, có nhớ ta không.
Mỗi lần đăng bài, hay mỗi lần cất lên tiếng hát, là anh chị ngấm ngầm nghiền ngẫm, xem người kia ý muốn nói gì, dù có khi anh viết sai lỗi chính tả, chị vẫn cố nghiên cứu, rồi vận vào mình, mắt nhìn xa xăm, buồn nẫu ruột nhưng cũng ngọt ngào.
Tiếng hát chị làm anh say mê, hình ảnh chị khi lí lắc, lúc thì đằm thắm, cứ ám ảnh anh mãi. Anh đáp lại bằng những vần thơ ngọt ngào, những câu chữ có cánh. Chị hát "Ước gì...", thì anh viết "Mơ xa..." đáp lại, kẻ tung người hứng. Cứ vậy thời gian trôi, nhưng hình bóng hai người thì luôn đọng lại.
Người ở phía Bắc, người ở phía Nam, cách nhau mấy ngàn cây số, họ gặp nhau qua phở bò, chuyện trò và ngưỡng mộ. Anh khen chị đẹp, chị bảo là nhờ app, rồi khen anh viết thơ hay, tình bạn đẹp lung linh, như những lời chị hát.
Khi đã thích nhau rồi, thì đối phương dẫu thế nào, vẫn thấy đẹp. Anh làm xây dựng, vất vả bụi bặm, chị thốt lên: "Thương thế..." Chị bảo chị đã già, anh an ủi: "Đẹp mặn mà... cứ hâm hấp hoài như thế."
Chị có công chuyện phải tới thành phố anh đang sinh sống, và hẹn xin được gặp anh. Anh hồ hởi đồng ý mà tim đập lưng tưng vì hồi hộp.
Kẹt nỗi hôm ấy công trình anh đang đổ bê tông, nên anh không thể tới sớm được. Mãi gần trưa, anh mới hộc tốc chạy tới điểm hẹn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Chị ngồi đó từ bao giờ, vẻ mặt bực bội, ly sinh tố đã vơi nhiều. Anh rối rít xin lỗi vì bận quá, nhưng có vẻ chị không tin.
Chị nhìn anh trong bộ đồ công nhân, tóc tai bù xù, râu cằm có nhiều sợi bạc, trên mặt còn dính bột xi măng chưa kịp lau, thoang thoảng mùi mồ hôi. Anh cũng đưa mắt nhìn chị, tóc hoa râm, mặt nặng bệu, mắt đầy chân chim, cổ năm ngấn, vòng một xập xệ, vòng hai đẫy đà... Hình ảnh thất vọng tràn ngập trong mắt nhau.
- Chị nói: "Anh không tôn trọng tôi, ăn mặc thế à...?"
- Anh hậm hực đáp lại: "Em lừa đảo tôi, em già & béo thế cơ mà..." Chị ngúng nguẩy đứng dậy, vòng ba khổng lồ cứ đung đưa theo mỗi bước chân. Anh nốc cạn ly cà phê đắng nghét, nhìn theo ngao ngán...
Từ đó, câu "Đồ hâm.." họ vẫn nói, nhưng đầy sự chua chát, chứ không còn đáng yêu nữa.
"Ôi, người đâu gặp gỡ mà làm chi...
Cho tôi tỉnh mộng, ngỡ ngàng phút giây"